[Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa - Sơn Hữu Thanh Mộc

[SKXTNCTBH]💗Chương 79💗

🍀Editor: Tiểu Hi🍀

▶Mang thai

Cố Quyện Thư hoang mang hồi lâu, cuối cùng khẽ liếc xéo một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Chu Chu: “Sao lại mang thai rồi?”

“… Không làm tốt đồ bảo hộ nên mang thai đó, nào có nhiều tại sao như vậy.” Vẻ mặt Quý Chu Chu cạn lời.

Cố Quyện Thư ý thức được mình hỏi vấn đề ngốc, im lặng phút chốc rồi nhớ ra muốn hỏi cái gì: “Không đúng, ý anh là, em phát hiện lúc nào?”

“Hôm…” Quý Chu Chu vốn dĩ muốn nói hôm nay, nhưng nhìn thấy Cố Quyện Thư híp mắt lại, không tự giác nói ra lời nói thật: “Trước hôm nay rất nhiều ngày.”

Tuy là đoán được, nhưng khi Cố Quyện Thư nghe cô những lời này, cũng nhịn không được hít hà một hơi: “Cho nên trong khoảng thời gian này, em vẫn luôn gạt anh?”

“… Đừng quá để ý loại chuyện này mà, đó không phải vì em sợ tâm tình anh không tốt, cho nên mới bất đắc dĩ gạt anh. Bây giờ nói ra thì tốt rồi, ha ha.” Quý Chu Chu nói xong quay đầu bước đi.

“Đứng lại!” Giọng Cố Quyện Thư lạnh xuống.

Quý Chu Chu cứng ngắc tại chỗ, cười mỉa quay đầu lại, làm bộ đáng thương nhìn anh: “Xin lỗi, em sai rồi.”

“Nếu anh nói chưa muốn có con, em định làm thế nào?” Chẳng lẽ Diệp Khuynh nói đúng, phụ nữ chờ đến số tuổi nhất định thì sẽ đặt con cái trước bạn đời? Nếu anh vẫn cứ không muốn, vậy có phải cô sẽ vì con mà rời đi hay không? Bản thân nghĩ đến khả năng này, lòng Cố Quyện Thư buồn bực một trận.

Quý Chu Chu liếm môi một cái, lấy lòng quay lại bên cạnh anh: “Vậy đợi thêm chút, chính là em sợ anh không vui, cho nên mới không dám nói, nhưng thật ra trong lòng em hiểu rõ, chỉ cần em muốn, cho dù anh không thích, anh cũng sẽ để em giữ lại đứa bé. Ai biểu anh yêu em chứ.”

“Hoa ngôn xảo ngữ(*).” Sắc mặt Cố Quyện Thư khẽ thả lỏng, nhưng nghĩ tới đây là vấn đề nguyên tắc, không thể dễ dàng tùy tiện cho qua: “Anh hỏi em, nếu anh kiên trì không muốn thì sao? Có phải em sẽ vì đứa trẻ mà rời khỏi anh không?”

(*) Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt; lời đường mật; nói ngọt như mía lùi; nói ngon nói ngọt.

“Giả thiết này của anh không thành lập. Anh yêu em như thế, sao nỡ làm em đau lòng, nếu anh thật sự kiên trì không màng đến nguyện vọng của em, vậy có nghĩa là không yêu em. Anh không còn yêu em thì đương nhiên em phải rời khỏi anh.” Quý Chu Chu chớp chớp mắt.

Cố Quyện Thư cảm thấy cô nói rất đúng, khá có lý, hình như lại không đúng lắm, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Ngụy biện!”

Quý Chu Chu cười, nắm lấy cánh tay anh làm nũng: “Thật sự không có ngụy biện. Em cũng yêu anh, cho nên không nỡ làm anh khổ sở. Nếu anh phản ứng thật sự rất lớn, vậy có thể em sẽ không cần con.”

“Nói bậy, sao anh lại để em không cần con.” Cố Quyện Thư nghe được lời mình muốn nghe, trong lòng cuối cùng hài lòng, lại sợ Quý Chu Chu nghĩ nhiều, vội bổ sung: “Em yên tâm, anh sẽ đối tốt với con như ba ruột của nó.”

“… Cho em nhắc nhở ngài một câu, ngài vốn dĩ chính là ba ruột của nó.” Quý Chu Chu cạn lời.

Cố Quyện Thư dừng một chút, cũng cảm thấy bản thân buồn cười: “Có lẽ con tới quá bất ngờ, trong lúc nhất thời anh quên mất.”

“Con mới không tới bất ngờ.” Quý Chu Chu hôn lên mặt anh một cái, giảo hoạt nhìn anh: “Nếu không phải Cố tiên sinh nỗ lực nhiều, sẽ không có loại ngoài ý muốn này.”

“Phải không?” Cố tiên sinh đỏ mặt.

Quý Chu Chu gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Phải nha, Cố tiên sinh tinh thần long mã, nhiều năm như vậy thể lực vẫn tốt, em thật sự rất yêu anh đó.”

“…” Trêu không được, trêu không được.

Lúc Quý Chu Chu nói chuyện đứa bé xong, Cố Quyện Thư càng thêm để bụng chuyện này, dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra một chuyến. Sau khi xác định thân thể không có vấn đề thì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghiên cứu làm sao chăm sóc thai phụ.

Anh trải qua mấy năm cố gắng, hơn nữa với tính cách chăm học hỏi, vinh dự trở thành quản lý viên của diễn đàn Mẫu Anh, cũng bởi vậy càng thêm thuận tiện xem các bài viết, cũng biết rõ phụ nữ mang thai không dễ dàng.

Trong lúc Cố thị vững vàng vận hành, không có cái loại người như Thẩm Dã gây phiền toái, sự nghiệp của anh thuận lợi lạ thường, thuận lợi đến mức mấy ngày không đi làm cũng không có chuyện gì, nên anh dứt khoát thường xuyên xin nghỉ về nhà chăm vợ.

Đối với hành vi này của anh, Quý Chu Chu không chỉ không cảm kích, ngược lại hơi đau đầu: “Sự nghiệp của anh đâu? Mau đi làm đi, con còn chờ anh nuôi đó!”

“Cho dù em sinh tám, Cố gia cũng nuôi được.” Cố Quyện Thư bình tĩnh bưng một chén canh gà tới.

Quý Chu Chu ngửi được mùi canh liền nôn ra, khuôn mặt lập tức hơi trắng bệch. Cố Quyện Thư vội vàng muốn đến đỡ cô, cô yếu ớt  xua tay: “Anh cách xa em một chút, em không thể ngửi được mùi vị đó.”

Mang thai đối với Quý Chu Chu mà nói, nỗi đau lớn nhất bây giờ chính là nôn nghén, mà 80% phát ra nỗi đau này chính là những thứ đồ bổ mà Cố Quyện Thư đưa cho cô.

Cố Quyện Thư dừng một chút, đành phải kêu người đem canh gà đi, rồi mở cửa sổ tán vị, sau một lúc mới thấy sắc mặt Quý Chu Chu đỡ chút: “Em như vậy không được, ăn cái gì nôn cái đó, thân thể sớm muộn sẽ chịu không nổi.”

“… Vậy cho em ăn đồ em thích được không? Em chỉ muốn ăn bánh kem.” Quý Chu Chu đáng thương nhìn anh.

Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, vẫn là từ chối: “Không được, cẩn thận bệnh tiểu đường ở thai phụ.”

“…” Người cũng sắp chết đói rồi, lúc này còn suy nghĩ chuyện bệnh tiểu đường nữa. Quý Chu Chu tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Cố Quyện Thư đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài, một tiếng sau bưng một cái bánh kem nhỏ nóng hổi bước vào. Hai mắt Quý Chu Chu lập tức sáng lên. Anh vội mở miệng cảnh cáo: “Nói trước, bánh kem này không có nhiều đường, còn có, chỉ cho ăn lần này thôi.”

“Ok.” Quý Chu Chu không chút nghĩ ngợi đồng ý, còn có phải chỉ ăn lúc này thôi hay không, lời nói của thai phụ làm gì có mức độ tin cậy, vẫn là phải xem tâm tình của vị trong bụng này.

Cố Quyện Thư trông cô ăn thật ngon miệng, đáy mắt hiện lên một nụ cười, lúc nhìn lại bụng cô to lên, trong lòng thêm một phần mong chờ. Bốn tháng nữa, con của bọn họ sẽ được sinh ra.

Đêm đó, Cố Quyện Thư tắm rửa xong xuôi muốn lên giường nằm, thì thấy vẻ mặt khó xử của Quý Chu Chu nhìn anh, anh dừng một chút chầm chậm hỏi: “Sao vậy?”

“Cái kia… Thời tiết cũng không lạnh, anh có muốn qua phòng khách ngủ không hả?” Quý Chu Chu cẩn thận hỏi.

Cố Quyện Thư hơi giật mình: “Tại sao?”

“… Không phải nhiệt độ cơ thể của em cao sao, ban đêm dễ nóng, người anh lớn như vậy ở đây, em cũng ngủ không ngon.” Quý Chu Chu quan sát sắc mặt anh, sau khi thấy anh không có dấu hiệu tức giận thì thở phào nhẹ nhõm.

Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ: “Không bằng anh kêu người đem một cái giường nữa vào, thế nào? Bây giờ bụng em càng lúc càng lớn, anh không ở đây không yên tâm.”

“Đúng ha.” Ánh mắt Quý Chu Chu sáng lên: “Sao em lại không nghĩ ra, nhóc con, anh thật quá thông minh!”

Cố Quyện Thư kéo khóe môi lên: “Quyết định như vậy đi, hôm nay muộn quá rồi, anh đến phòng khách trước, ngày mai kêu người dọn.”

“Ừm, anh đi đi.” Quý Chu Chu cười cười, chờ anh đi rồi lập tức nằm xuống, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Cố Quyện Thư ở phòng cách vách lại không ngủ được lắm, đây vẫn là lần đầu tiên chia phòng sau khi bọn họ kết hôn. Anh ở trên giường trằn trọc nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được về phòng nhìn xem. Rón rén trở về phòng ngủ, nhìn thấy Quý Chu Chu đang ngủ ngon lành thì nhẹ nhàng thở ra, rồi xoay người về phòng khách.

Dù sao chỉ có một đêm, chờ ngày mai là có thể tiếp tục ở chung phòng ngủ.

Giải quyết chuyện ngủ xong, cả người Quý Chu Chu đều thư thái hơn, nhưng mà ngày tốt không bao lâu, bụng càng lúc càng lớn, thì tính tình cô cũng nhịn không được lớn theo, có đôi khi bản thân cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, lửa giận liền đến, trút giận xong lại cảm thấy hối hận.

Cố Quyện Thư ở tuyến đầu bị cô ném boom, nhưng ngoại việc càng ngày càng im lặng, thì chưa từng đỏ mặt với cô, anh vẫn luôn kiên nhẫn với cô như trước. Quý Chu Chu ý thức được mình không đúng, nên chủ động đi khám bác sĩ tâm lý với anh.

Sáng ngày nọ, Quý Chu Chu lại bị thai động làm tỉnh giấc, mở to mắt thì thấy Cố Quyện Thư đứng ở trước giường, mặt mày cô nhăn lại muốn phát hỏa, Cố Quyện Thư tủi thân liếc nhìn cô một cái: “Vợ ơi, có lẽ tinh thần anh có vấn đề.”

“…”

Cố Quyện Thư báo cáo phân tích của bác sĩ cho cô, thừa dịp lúc cô ở bên cạnh giải thích: “Hai hôm trước không phải đi làm kiểm tra sao, bác sĩ nói em chỉ là bực bội trong thời gian mang thai bình thường, nhưng anh có dấu hiệu trầm cảm tiền sản.”

“…” Không phải là cô bắt nạt đó chứ? Lửa giận của Quý Chu Chu lập tức biến mất, thậm chí còn có chút đồng tình với người đàn ông của mình.

Lúc mang thai đến tháng thứ tám, cảm giác bực bội của Quý Chu Chu đột nhiên biến mất, trở nên dễ ăn dễ uống lại dễ ngủ, ngoại trừ thỉnh thoảng bụng bị đá một cái, thì những chuyện khác không có cảm giác khó chịu gì hết. Nhưng ngược lại, ban đêm Cố Quyện Thư càng ngày càng ngủ không ngon, lâu lâu có lúc còn mở mắt đến hừng đông.

Cuối cùng Quý Chu Chu dành ra thời gian quan tâm vị này, đang nói trong lòng mấy ngày nay thấy anh không ổn, cô nghĩ nghĩ hỏi: “Hay là kêu Diệp Khuynh Chử Trạm đưa anh đi du lịch?”

“Anh không đi, anh muốn ở bên em.” Ngày dự sinh càng gần, Cố Quyện Thư càng bực bội. Hai hôm nay càng ăn không ngon ngủ không yên, trên chóp mũi nổi lên một cục mụn.

Người đàn ông ba mươi mấy tuổi, đột nhiên nổi lên cục mụn, trông thật là… Quý Chu Chu nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ anh: “Rốt cuộc anh đang lo cái gì hả? Anh phải nói với em, em mới biết được chứ.”

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái, không nói. Quý Chu Chu dứt khoát ngồi đợi anh, không bao lâu, anh chủ động mở miệng: “Anh sợ em sẽ chết.”

“Thân thể em tốt, sao lại chết?” Quý Chu Chu hỏi lại.

Cố Quyện Thư trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Đúng vậy, có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì.”

“Còn không phải sao, vậy anh còn lo lắng cái gì nữa?” Quý Chu Chu cười.

Cố Quyện Thư một mặt phức tạp liếc nhìn cô một cái: “Biết là một chuyện, lo lắng là chuyện khác.”

“…” Hiểu rồi, xem ra triệu chứng trầm cảm tiền sản của anh phải chờ đến khi mình sinh xong mới hết, chờ một chút: “Nếu em sinh xong khỏe mạnh, anh còn trầm cảm không?”

Cố Quyện Thư im lặng chốc lát: “Chắc là không.”

“Vậy em yên tâm rồi.” Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không rối rắm về chứng trầm cảm của anh lắm.

Hai vợ chồng, một người thừa nhận thân thể áp lực, một người thừa nhận tinh thần áp lực, tại hôm sáng sớm tháng 5 nào đó, cùng đưa nhau vào bệnh viện.

Cố Quyện Thư an tĩnh chờ bên ngoài phòng sinh, ngồi hai bên trái phải chính là hai vị tri kỷ của anh. Mặt ba người đàn ông đều không cảm xúc, chỉ có khẩn trương khiến ngón tay phát run lộ ra nội tâm.

“Tôi hối hận.” Cố Quyện Thư đột nhiên mở miệng.

Diệp Khuynh nuốt nước miếng xuống: “Sao, sao thế?”

“Nếu biết sẽ khiến cô ấy chịu tội lớn như vậy, tôi tình nguyện vô hậu cả đời.”

“… Cũng không phải nói như vậy, Chu Chu rất chờ mong đứa nhỏ này.” Diệp Khuynh an ủi một câu nhạt nhẽo, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong thì lập tức ngậm miệng. Đừng nói Cố Quyện Thư hối hận, chính anh ta cũng hối hận, tuy không biết liệu anh ta có đóng vai trò gì trong này hay không, nhưng anh ta vẫn hối hận vì lúc trước khuyên bọn họ sinh con.

Tiếng kêu này cũng quá thảm rồi.

Cũng may thân thể Quý Chu Chu được chăm rất khá, mặc dù quá trình sinh sản đau đớn, nhưng vẫn rất thuận lợi sinh đứa bé ra. Ngay lúc cửa phòng sinh mở ra, Cố Quyện Thư vọt vào, Quý Chu Chu yếu ớt nhìn anh cười cười, sau một lúc lâu khàn giọng nói: “Em ngủ một chút.”

“… Được.”

Đây là đối thoại duy nhất của bọn họ, nói xong Quý Chu Chu liền nhắm mắt lại. Thật ra sinh xong cô đã muốn ngủ, nhưng sợ Cố Quyện Thư nhìn thấy sẽ bị dọa mất, chỉ có thể chịu đựng chờ anh vào, ý bảo mình còn sống rồi ngủ tiếp.

Giấc ngủ này rất lâu, chờ cô tỉnh lại đã đổi phòng bệnh. Cô chầm chậm mở mắt ra , thì thấy Cố Quyện Thư ở bên cạnh cô.

“Con đâu?” Quý Chu Chu hỏi.

“Quăng rồi.”

“…”

__________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

4 bình luận về “[SKXTNCTBH]💗Chương 79💗

Bình luận về bài viết này